TÔI ĐẾN LONDON ĐỂ HỌC VÀ…ĐỂ SỐNG [University of Westminster]

TÔI ĐẾN LONDON ĐỂ HỌC VÀ…ĐỂ SỐNG [University of Westminster]

Khi quyết định học ở London, nhiều người nói với tôi rằng London quá ồn ào, London quá phức tạp và London quá mất tập trung để đi học. Tôi chỉ cười và trả lời rằng “Nếu ai đó thấy chán London, thì tức là người ấy đã chán sống, bởi tất cả những gì cuộc đời này trao tặng đều có thể được tìm thấy ở London”.

Sáu tháng ở London, một nửa hành trình Chevening, tôi vẫn nhìn thành phố sống động này bằng con mắt tò mò, bởi London chưa bao giờ hết những điều mới mẻ và thú vị. Chương trình thạc sĩ cũng đã gần đi hết học kỳ 2, và thật lạ, dù Westminster Marylebone campus thật nhỏ bé giữa con phố đông đúc trung tâm London, đôi khi tôi vẫn đi lạc khi đi tìm lớp học.

Khi còn nhỏ, khi mơ về một ngày nào đó sẽ đi du học, tôi vẫn thường tưởng tượng những tòa nhà cổ có những cửa kính lớn trang trí hoa văn cầu kỳ như những tòa lâu đài trong truyện cổ tích, những giảng đường dốc thoải và những thư viện tráng lệ với những giá sách gỗ màu nâu như trong trường phù thủy Hogwarts. Tôi nghĩ mình như Harry Potter ngồi sưởi nắng trên thảm cỏ xanh mượt trong khuôn viên trường rộng lớn. Thế rồi, khi đến University of Westminster, tôi như tỉnh dậy khỏi giấc mộng dài để bước vào một thực tại nhưng cũng không kém phần thi vị.

Học kỳ đầu tiên của tôi bắt đầu vào năm 2018, đúng dịp University of Westminster kỷ niệm 180 năm ngày thành lập. Không có những tòa nhà tráng lệ như những tòa lâu đài, Westminster vẫn cổ kính với dấu ấn của trường đại học bách khoa đầu tiên của vương quốc Anh. Trường có 4 khu học xá tách biệt. Trong đó, 3 khu học xá Regent, Marylebone và Cavendish nằm ngay trong trung tâm London và Harrow nằm xa trung tâm tầm 20 phút đi tàu.

Regent là campus đầu tiên của trường, nằm ngay tại khu phố sôi động nhất London – Regent street, ngay sát khu mua sắm sầm uất với những cửa hiệu lấp lánh. Regent Campus mang hơi thở của cuộc sống thành thị đầu thế kỷ 19. Lần đầu tiên đến Regent Campus, tôi bị cuốn hút những bức tường ốp gỗ nâu nhuộm màu thời gian, những bức tranh tường kiểu cổ điển và 2 cây đàn piano cổ trên bục giảng.

Khu học xá Regent nhìn từ ngoài vào.

Điều không thể không nhắc tới khi đến Regent Campus đó là rạp chiếu phim cổ Regent Street Cinema, rạp chiếu phim đầu tiên của nước Anh được xây dựng vào năm 1848. Đây cũng được coi là nơi khai sinh của nền điện ảnh Anh Quốc và hiện được điều hành bởi trường đại học Westminster.

Rạp chiếu phim cổ Regent Street Cinema.

Khác với Regent Campus, Westminster Cavendish Campus nằm trong khu dân cư tên là Marylebone Village. Đây là một trong những điểm quen thuộc trên instagram bởi vẻ đẹp kiêu sa của những ngôi nhà có cánh cửa gỗ đủ màu sắc và những chậu hoa rực rỡ nơi hiên nhà. Nếu như bạn thấy London xô bồ, ồn ào và đông đúc thì khi bước vào khu phố xinh đẹp này, sự bình yên nhẹ nhàng ùa đến khiến bạn chỉ muốn bước thật chậm để ngắm nhìn và cảm nhận một London thật giản dị, đậm chất thơ. Bên ngoài Cavendish Campus có một sân nghệ thuật sắc đặt bằng thép mà nhìn mãi tôi cũng chẳng hiểu ý nghĩa của chúng, chỉ biết rằng Westminster nổi tiếng về các ngành sáng tạo, và đã là nghệ thuật thì đâu phải ai cũng có thể hiểu.

Sân nghệ thuật đặc sắc bằng thép bên ngoài Cavendish Campus.

Nếu như tôi thích Regent campus bởi vẻ đẹp cổ điển của nó, thì cậu bạn tôi học ngành Chính trị ở Regent lại nói thích Marylebone Campus – nơi tôi học, bởi nó rộng rãi và tiện nghi. Marylebone Campus nằm ở đầu phố Baker Street, con phố nổi tiếng bởi ngôi nhà của Sherlock Holme và bảo tàng tượng sáp Madame Tussauds, gần công viên Regent Street. Thỉnh thoảng giải lao, tôi với cô bạn hay ra Regent street ngồi ăn và ngắm nhìn màu xanh đến mát cả mắt nơi này.  Có 2 nơi tôi ưng nhất ở Marylebone Campus là nhà ăn và thư viện. Tôi vẫn thường ngồi ăn trưa ngước nhìn lên mái nhà bằng kính ở nhà ăn để thấy bầu trời xanh thật xanh những ngày nắng hoặc những hạt nước nhảy múa trên mái nhà trong suốt những ngày mưa. Dù Marylebone campus không có những thư viện như Hogwarts nhưng cũng khiến tôi mê mẩn và ở đó cả ngày. Tôi thích ngồi trên ghế sô pha thành cao như nhốt mình trong một thế giới riêng, nhìn ra con phố phía sau trường qua bức tường bằng kính và vùi mình trong những cuốn sách.

Harrow, khu học xá rộng nhất dành cho các ngành sáng tạo như thiết kế thời trang, báo chí, phim ảnh và âm nhạc được ưu ái với khuôn viên rộng lớn nằm ở ngoại ô phía Tây Bắc London. Khác biệt – đó là điều nổi bật nhất khi bước chân vào campus này. Không giống như 3 khu học xá ở trung tâm, Harrow trẻ trung, sôi động, nơi của cá tính, phong cách và những ý tưởng táo bạo. Dù xa trung tâm thành phố, sinh viên ở Harrow cũng tự biến khu học xá thành chốn “giải trí” bằng những bữa tiệc âm nhạc, những buổi party quẩy tới bến trong bar của trường do sinh viên chuyên ngành âm nhạc tổ chức hay những buổi triển lãm, sàn diễn của sinh viên ngành thời trang. Cũng chẳng lạ gì khi bắt gặp một cô nàng tóc hồng rực hay một fashionista đi trong sân trường. Và biết đâu đấy, cậu bạn tóc nửa xanh nửa đỏ tôi gặp ở sân trường một ngày nào đó sẽ trở thành Christopher Paul Bailey (chủ tịch Burberry – Alumni của trường).

Cầu thang với tông màu hồng táo bạo ở khu học xá Harrow.

Học ở Anh, có những điều tuyệt vời hơn những gì tôi đã từng kỳ vọng. Tôi vẫn đi bộ đến trường. Trên đường đi học, tôi đi qua nhà ga cổ St Pancras, thư viện British Library, nhà thờ, Tháp BT Tower của đài BBC, công viên Regent Park, bảo tàng Madame Tussauds. Tôi thích không khí của London mỗi sáng sớm, nhìn dòng người đi bộ hối hả ngược xuôi, nghe bài hát về London tôi thích nhất qua tiếng đàn Guitar cùng giọng hát ấm áp của Ralph McTell

So, how can you tell me you’re lonely?

And say for you that the sun don’t shine?

Let me take you by the hand and lead you through the streets of London

I’ll show you something to make you change your mind”

Lớp tôi chỉ có 22 người. Có lẽ ngành tôi học khá lạ nên cứ mỗi lần tôi giới thiệu mình học Quản trị Hàng không, các bạn lại “Wow”, có cậu bạn còn giơ tay lên trời khua qua khua lại. Lớp nhỏ nên tôi cũng chẳng được học trong những giảng đường dốc. Tôi là một trong 2 đứa da vàng tóc đen duy nhất trong lớp, còn lại chủ yếu các bạn đến từ châu Âu, một vài bạn châu Phi. Cũng vì lớp nhỏ, nên chúng tôi thân khá nhanh, cứ học hết 1 môn, cả lớp lại rủ nhau đi uống ở Pub gần trường. Hồi ở nhà, mỗi lần bạn rủ đi Pub tôi lại chạy cho lẹ. Pub ở Anh là một trải nghiệm khác. Tôi thậm chí còn thích không khí thân mật mà ấm áp, không hề ồn ào, thích cái cảm giác cầm cốc bia say nồng hơi men mà thơm ngậy và nhìn người London đi xả stress sau tuần làm việc dài.

Không chỉ là thư viện ngập tràn những cuốn sách, tạp chí chuyên ngành hay dàn máy tính đời mới đủ các phần mềm update nhất, sự hỗ trợ của nhà trường dành cho sinh viên cũng khiến tôi bất ngờ. Không khi nào chúng tôi thiếu một chỗ để học, bởi thư viện luôn sẵn sàng phòng học với bảng và máy chiếu hỗ trợ cho sinh viên làm việc nhóm hay đặt phòng học riêng. Hồi mới đến, tôi thường đăng ký các khóa học bổ trợ kỹ năng ngôn ngữ học thuật và phương pháp học tập. Trước khi nộp bài tập, sinh viên cũng có thể đặt 1 cuộc hẹn 45 phút với giáo viên hỗ trợ để thầy cô đọc, cho ý kiến và giúp sửa bài về mặt cấu trúc, ngôn ngữ. Nếu như ngày nào bạn thấy stress vì chuyện học, nhà trường có một nơi để tư vấn tâm lý cùng các khóa học Yoga và mindfulness.

Tôi cũng không khỏi bất ngờ về quyền lực của tấm thẻ sinh viên mình có. Ngoài việc việc chạm thẻ để ra vào khu học xá và điểm danh mỗi giờ học, Student ID còn là tài khoản để sinh viên hưởng các ưu đãi như Amazon Student Prime, đăng nhập vào các trang học trực tuyến và hưởng chiết khấu khi mua sắm tại một số cửa hàng dành cho sinh viên. Sinh viên quốc tế của UK, còn có cơ hội tham gia HostUK, đến nhà 1 một người bản xứ ở Anh để trải nghiệm cuộc sống địa phương nhân các ngày lễ hoặc dịp cuối tuần. Nếu là sinh viên trường Westminster hoặc là Chevener bạn sẽ được miễn phí khi đăng ký tham gia chương trình.

Các trường đại học ở London cũng đều có các Open Lecture vào cửa tự do, nếu gặp chủ đề quan tâm, mọi người đều có thể đăng ký tham dự. Nếu một ngày nào đó chán không gian thư viện trường, tôi vẫn thường ra British Library hoặc Welcome Collection gần nhà để học bài với một không gian hết sức hàn lâm. Những chiều nắng, tôi thích đi dạo trong công viên hoàng gia, hít thở không khí trong lành, ngồi bãi cỏ ăn một cái bánh ngọt và đọc sách.

London cũng nổi tiếng với những bảo tàng, các phòng trưng bày đi mãi cũng chẳng bao giờ hết. Đó đúng là kho báu của tri thức đẹp và đầy những điều kỳ diệu. Nếu một ngày muốn đổi gió cho những hoạt động giải trí, tôi có thể đặt vé xem những buổi Opera và nhạc kịch miễn phí do sinh viên các trường nghệ thuật tại London như Học viện âm nhạc hoàng gia, Học viện nghệ thuật Trinity Laban biểu diễn…  Không chỉ đến London để học, London với tôi là nơi để sống. “Sống” nghĩa rộng như để trải nghiệm những điều mới lạ, để thưởng thức, cảm nhận cuộc sống, để bận rộn, để buồn để vui, và để là một phần của nơi ấy. Càng ở London lâu, tôi lại càng phải gật gù “tất cả những gì cuộc đời này trao tặng đều có thể được tìm thấy ở London”.

Tôi còn nhớ câu nói của diễn giả trong ngày Chevening Orientation “One year will fly before you recognize it. So, make every minutes of it”. Học thạc sĩ ở Anh, 180 tín chỉ gói gọn trong 1 năm thay vì 2 năm như ở các nước khác, một năm học như một cuộc chạy nước rút. Nhưng chính sự gấp gấp ấy khiến tôi quý trọng hơn từng khoảnh khắc trong một năm mình có. Chúng tôi thường đùa nhau rằng, sau khi học ở Anh chắc chắn kỹ năng được cải thiện nhiều nhất là quản lý thời gian và lên kế hoạch. Học nhanh là thế nhưng nước Anh và Châu Âu đẹp thế này sao thể thờ ơ.

Sáu tháng, chưa một giây phút nào tôi hối hận khi đã chọn Westminster và chọn London. Westminster là lựa chọn duy nhất để tôi vừa có thể học ngành Quản trị hàng không mà tôi muốn vừa có thể được là một phần của cuộc sống trung tâm London sống động. Có lẽ tôi si tình với thành phố quá. Tôi yêu mọi thứ mình nhìn thấy, dù ai có chê London thế nào, dù tôi cũng từng bị móc mất ví ngay tháng đầu tiên ở London, dù có đi đến đâu thì London vẫn chiếm vị trí vững trãi trong tôi không thể thay đổi.

Sáu tháng ở London, tất cả những gì tôi trải nghiệm đều là những lần đầu tiên. Tôi đã ngắm nhìn thành phố này với đôi mắt mở to, chụp thật nhiều ảnh để ghi lại từng khoảnh khắc, và đón nhận mọi thứ dù buồn hay vui, dù nắng vàng tươi hay mây xù xám xịt, dù vĩ đại hay nhỏ bé, dù lấp lánh hay xù xì xấu xí … với trái tim rộng mở, không phán xét, không chê bai. Một cách tự nhiên, tôi khám phá mọi điều chỉ để làm đầy hành trang của mình. Nếu London chỉ là một nơi để ghé qua, để nhìn ngắm những biểu tượng trứ danh, người ta sẽ chẳng thể hiểu hết London, chẳng thể biết những ngõ ngách, những con phố xinh đẹp chưa một lần xuất hiện trong quảng cáo du lịch. Một năm ngắn thật, nhưng khi sống hết tôi từng khoảnh khắc ở nơi đây, tôi chắc chắn rằng đó là một năm rực rỡ nhất, để sau này dù có một quãng đường rất xa rồi ngước nhìn lại tôi sẽ vẫn thấy London là mảnh ghép ấy sáng lấp lánh nhất trong ký ức của mình.

Bài viết: Nguyễn Phương Anh – Học giả Chevening 2018/2019

Hình ảnh: Nguyễn Phương Anh – Học giả Chevening 2018/2019